.

Ruồi Trâu Blog

CÁCH ĐÁNH CHÌM HÀNG KHÔNG MẪU HẠM


 
Có 2 cách để tiêu diệt một hkmh, hay bất kỳ tàu chiến nào. Cách thứ nhất là dùng nước, nghĩa là sử dụng ngư lôi. Và cách thứ hai là dùng lửa, bằng cách dùng bom hoặc hoả tiển, vì phần nhiều thiệt hại gây ra bởi những vũ khí này không phải từ  vụ nổ ban đầu mà do đám cháy sau đó

Những niềm vui nhỏ nhoi



(Bài viết từ năm 2006, chia sẻ lại đây)
Tôi không hiểu được cái quý hiếm của thời giờ cho đến khi ngồi trên đỉnh cao của tiền bạc và danh vọng. Công ty Hartcourt mà tôi khai phá và nhoc nhằn suốt 12 năm cuối cùng đạt thị giá 670 triệu US dollar vào 1999 đem cho tôi một tài sản cá nhân hơn 200 triệu. Thay vì một hạnh phúc tràn ngập như bao năm mơ ước, đây lại là thời điểm tôi bị “stressed” nhiều nhất, cho đến 2001 là khi tôi phải khẩn cấp mổ tim và sắp đặt lại thứ tự ưu tiên cho đời mình.

Quảng Trị mùa hè 1972 (III)

Nhật ký chiến tranh


3/7 

Rời khỏi thị xã
Một trong những ngày mệt mỏi nhất của chuyến đi. Từ Quảng Trị sang phía Triệu Phong. Cùng đi với những người chạy loạn. Địch đổ Hải Lăng từ mấy hôm trước. Theo sự giải thích, ta để cho nó ra rộng mới đánh. Dân lại tản cư.

Quảng Trị mùa hè 1972 (II)


Tiếp theo Phần 1
Nhật ký chiến tranh


16/6
Tôi ngồi dưới một bóng tre, gió thổi đến không thể ngủ được. Dưới chân tre là con suối. Những con bò đủng đỉnh xuống uống nước, một lũ trẻ lấy sỏi dưới lòng suối ném vào lũ bò, đuổi chúng lên. Chỉ nghe lũ trẻ nói chuyện, mới nhớ ra rằng chúng là người Quảng Trị. Một ông cụ mặc cái áo rằn ri, nhưng lại đội mũ giải phóng - ở đây, người ta là thế, mỗi người đều mang trong mình hình ảnh của đất nước.

Vài nét về chiến trường Quảng Trị 1972

Nhân kỷ niệm 40 năm về những sự kiện bi tráng tại chiến trường Quảng Trị, tôi (Ích Duệ) xin tổng hợp rất ngắn gọn từ các nguồn tài liệu khác nhau về bối cảnh, về lực lượng tham gia, về những tổn thất to lớn, không kể xiết về con người trong những tháng năm máu lửa, ác liệđó. Tôi cũng có đưa ra một vài ý kiến cá nhân. 
Chiến tranh thật khốc liệt. Biết bao máu xương người Việt của cả hai phía đã đổ trên mảnh đất này. Viết lại những dòng này để chúng ta biết thêm về cuộc chiến mà cả hai cùng tuyên bố chiến thắng. Và nếu có thể, trong tương lai, đừng có thêm những “81 ngày đêm” kia nữa.

Chống thám báo, biệt kích ở Trường Sa bằng cây tre


Tre của Bộ đội Trường Sa trên đảo là một trong những tài sản vô cùng quý giá.
Từ đầu tháng 6/2012, trên đảo Trường Sa Lớn xuât hiện một loại cây đặc biệt, đó là những khóm Tre Đằng Ngà do Công ty điện lực Vĩnh Phúc mang từ đền thờ Hai Bà Trưng ở huyện Mê Linh (TP Hà Nội) gửi tặng quân và dân thị trấn huyện đảo Trường Sa.

Good Job for Taiwanese ( or Foreigner) in Singapore (dealing with TAIWAN market)

Mình nhận được lời mời dự tuyển job này qua Linkedin nhưng thời gian không phù hợp vì mình còn đang dở cái PhD ^^, post lên đây để bạn nào có điều kiện apply
Công việc khá là hay, phù hợp với ngành mình học (Automotive Engineering)
Thích hợp với các bạn tốt nghiệp năm nay ngành Cơ Khí, đặc biệt là Cơ Khí Ôtô

Quảng Trị mùa hè 1972 (I)

Nụ cười của anh lính Lê Xuân Chinh bên thành cổ (ảnh Đoàn Công Tính)
 Lời Bàn: Dịch giả Vương Trí Nhàn luôn khiến người đọc cảm thấy bình dị và rất đời thường với những đoạn nhật kí viết vội trong những thời điểm quan trọng của đất nước. Thời điểm mà thế hệ chúng tôi không được trực tiếp trải qua
========================================================
Nhật ký chiến tranh


25/5.

Hà Tĩnh- Quảng Bình
Trên những con đường Khu 4. Đường vào Nam.
Nắng hè, đường vắng một cách ghê sợ. Những toa tàu không có người. Những khu vực bị đánh phá nháo nhào. Ninh Bình. Bỉm Sơn. Nhà cửa vặn vỏ đỗ, đổ nát. Một cái đầu máy không có đường lui, không có đường tới.
Sông Lèn. Cầu Đò Lèn đổ như một người ngã xoài. Một cách gọn gàng, nhưng là ngã, đổ chổng kềnh. Kẻ địch không đánh lai rai như mọi lần. Nó đánh quỵ  luôn và khá chính xác.
Con đê bên sông hun hút đổ vào chân núi. Những làng xóm ven đê bé nhỏ, như những hang đá giờ chỉ còn lại những cụ già. Một cụ bảo ngày xưa, đây cũng nhiều nhà to. Đánh nhau hai lần, xé lẻ hết.

Nhân chuyện Trọng Tấn - Anh Thơ

Vụ 2 ca sĩ lùm xùm trong báo giới mấy hôm nay.
Tình cờ mình đọc được 2 bài viết này : Bài Của Đông A và Bài của họa sĩ Đỗ Đức
2 cách nhìn nhận có rất nhiều điều thú vị về một vấn đề

Đọc xong 2 bài đó, mình lại liên tưởng tới bức ảnh này
Bị bêu khắp đường vì tội "Mê nhảy đầm"  (Miền Nam Việt Nam sau 1975)

Nhìn lại lá bài bất động sản


"Khi không chấp nhận để bong bóng BDS vỡ vào cuối năm 2012, Việt Nam đã mặc tình đẩy nền kinh tế tái chánh vào một chu kỳ suy thoái sẽ kéo dài suốt thập niên còn lại."

Lễ chùa ở Đài Loan

Lời bàn: Đài Loan (Taiwan) vốn được coi như là phần còn lại của một nước Trung Quốc thời Lỗ Tấn.  Những sản vật truyền thống, cùng với nếp sống vừa hiện đại vừa truyền thống tạo nên một xã hội cân bằng giữa biến đổi không ngừng của thời cuộc. Bài viết sau mang đến một góc nhìn khác lạ dưới con mắt của một du khách khi tới thăm Taiwan

"Phật chỉ có một, nhưng sự lễ Phật thì không như vậy."
Người Đài Loan sùng Phật, điều đó chúng khẩu đã đồng từ. Ảnh hưởng sâu đậm của Phật giáo tới đời sống người Đài Loan có thể nhận thấy một cách sinh động ở sự hiện hữu của các quán ăn chay tại khắp mọi nơi. Tỷ lệ người ăn chay ở đây rất cao (thấy thế nhưng chưa tìm được con số thống kê cụ thể). Công nghệ chế tạo đồ ăn chay của Đài Loan đứng hàng đầu thế giới. Số người đi lễ chùa và tham gia các hoạt động tôn giáo đương nhiên là rất nhiều.

Người Việt và ý thức công dân, ý thức xã hội (Phần 2)

Lời Bàn: Tiếp theo Phần 1, tác giả Vương Trí Nhàn tổng hợp lại những góc nhìn lí thú về người Việt trong lịch sử và đưa ra những căn cứ cho những sự việc xảy ra trong thời điểm hiện tại
Trích từ chuyên mục
 Người xưa cảnh tỉnh
đã in trên Thể thao và văn hóa 2005-2007
Các đầu đề nhỏ và chú thích là của người biên soạn


 Có độc lập cũng cướp đoạt của cải
và chém giết nhau đến chết
   Trong khoảng vài mươi năm nay, các bậc đại thần ăn dầm nằm dìa ở chốn triều đình, chỉ biết chiếu lệ cho xong việc; quan lại ở các tỉnh thì chỉ lo cho vững thần thế mà hà hiếp bóp nặn ở chốn hương thôn; đám sĩ phu thì ganh nhau vào con đường luồn cúi hót nịnh, không biết liêm sỉ là gì; bọn cùng dân bị nặn bóp mãi mà máu mủ ngày một khô, không còn đường sinh kế nữa.
     Đến bây giờ thì thế sự hư hỏng, nhân dân lìa tan, phong tục suy đồi, lễ nghĩa bại hoại, một khu đất bốn mươi vạn dặm vuông, một dân tộc hơn hai mươi triệu người lại sắp ở vào cái địa vị bán khai mà quay về cái địa vị dã man.
   Nước Nam đã lâu nay học thuyết sai lầm, phong tục hư hỏng, không có liêm sỉ, không có kiến thức. Trong một làng một ấp cũng cấu xé lẫn nhau, cùng nòi cùng giống vẫn coi nhau như thù hằn; có dẫu ai muốn lo toan việc lớn, chưa kể rằng không có chỗ mà nương thân, không có khí giới mà dùng, không có tiền của mà tiêu, giá phỏng Chính phủ (1) cho mượn dăm nghìn khẩu súng, cấp đất vài tỉnh cho ở, không thèm hỏi đến, tha hồ muốn làm gì thì làm, chẳng qua vài năm nếu không báo thù lẫn nhau thì cũng tranh giành địa vị với nhau, nếu không cướp đoạt tiền tài thì cũng giành giật tước vị, tự chém giết nhau đến chết hết mới thôi, quyết không thể sống nổi trong thế giới này, lại còn chống cự ai được nữa.

 (1) đây là chính quyền thực dân Pháp
 Phan Châu Trinh
 Thư gửi chính phủ Pháp,1906

Dân trí thấp kém...
     Dân trí có công với dân quyền lớn vậy thay! (...) Vì vậy, giờ đây tôi xin kể những điều tai nghe mắt thấy để quốc dân cùng biết:
      Hay nghi kỵ lẫn nhau, không làm nên việc gì cả, đó là điều rất ngu thứ nhất.
      Tôn sùng những điều xa hoa vô ích, bỏ bễ những sự nghiệp đáng làm, đó là điều rất ngu thứ hai.
      Chỉ biết lợi mình mà không biết hợp quần, đó là điều rất ngu thứ ba.
      Thương tiếc của riêng, không tưởng đến việc ích chung, đó là điều rất ngu thứ tư.
       Biết có thân mình nhà mình mà không biết có nước, đó là điều rất ngu thứ năm.
     Dân được cường thịnh là nhờ có sự nghiệp công ích. Nay những việc đó, người nước ta đều không thể làm được. Hỏi vì sao không làm được, thì nói là vì không có tiền của. Sở dĩ không có tiền của là vì đã tiêu phí vào những việc vô ích xa hoa rồi.

Phan Bội Châu
 Việt Nam quốc sử khảo, 1908
Dễ ỷ lại
   Tục ngữ có câu rằng Tháp đổ đã có Ngô xây – Việc gì vợ goá lo ngày lo đêm. Tháp đó là tháp của ta, ta không xây được hay sao?
     Nghểnh đầu nghểnh cổ trông ngóng, nếu Ngô (1) không sang thì vạn tuế thiên thu chắc không bao giờ có tháp.
     Tháp đổ mặc tháp, khoanh tay đứng dòm, nghiễm nhiên một đống bồ nhìn rồi hẳn. Hỏi vì cơn cớ làm sao?
      Thì chỉ vì ỷ lại.
    Câu tục ngữ ấy thật vẽ đúng tâm tình người nước ta. Nếu ai cũng lo gánh vác một phần trách nhiệm của mình thì có gánh gì không cất nổi.
      Nhưng tội tình thay, anh nào chị nào trong óc cũng chất đầy một khối ỷ lại. Anh Cột trong mong vào chú Kèo, cô Hường trông mong vào thím Lục, mà chú Kèo thím Lục lại ỷ có anh Cột cô Hường rồi. Rày lần mai lữa, kết cục không một người làm mà cũng không một người phụ trách nhiệm.

(1)Ngô đây chỉ người Tầu. Tục ngữ có câu Có mặt chú khách vắng mặt thằng Ngô

Phan Bội Châu
 Cao đẳng quốc dân,1928


Trong việc nước cũng ai mạnh thì theo, bỏ hết liêm sỉ
       Sĩ phong (1) nước ta, suy đồi đi là tự đời Lê trung hưng về sau.
       Lúc bấy giờ các vua nhà Lê vẫn cầm quyền mà họ Trịnh dám dấy lên cướp quyền, quan lại và sĩ dân trong nước đều theo họ Trịnh. Hoá nên cái tâm lý sĩ phu thời ấy có hai đàng: thờ vua Lê để tránh tiếng phản quân; thờ họ Trịnh để kiếm đường thực lợi.
        Ban đầu chắc cũng có người áy náy trong lòng, về sau tập thành quen, không còn biết thế nào là sỉ nhục.
       Một người như thế  trăm nghìn người hùa theo, người trên như thế người dưới bắt chước theo, thành ra cả một nước đều bỏ mất đại nghĩa, quên mất liêm sỉ, mà đổ xô nhau vào vòng danh lợi.
      Từ đó về sau, người mình trở nên mềm như con bún, không biết vua là gì, không biết nước là gì, hễ ai mạnh thì theo. Lòng tự trọng của người mình như ngọn lửa đã tắt, không còn bừng lên, như hột giống bị ẩm, không còn nứt lên được.
       Lại thêm cái kiểu chuyên chế từ xưa đến nay, cứ ở trên đè xuống ở dưới đợ lên(2), làm cho nhân dân ngày một đê hèn ngày một yếu ớt. Lòng tham lợi mạnh hơn lòng tư kỷ (3) thì luồn cúi lạy lục mấy cũng chẳng từ; ưa cái sống đục hơn cái thác trong, thì mặt dạn mày dày đâu có quản.

 (1 khí thế, tinh thần
 (2) Theo Tự vị An nam La tinh (1772-1773) đợ có một nghĩa cổ “trao của tin cho ai “, ở đây tạm hiểu là nhẫn nhục chấp nhận
 (3) tự ý thức về cá nhân mình

 Phan Khôi
 Luận về khí tiết, Hữu Thanh, 1923

  Rên rỉ than vãn mỗi khi gặp khó   
   Những kẻ chơi bời lười biếng, vô công rồi nghề, dựa vào người khác mà sống, hưởng lợi mà không sinh lợi, thật chẳng khác gì giống ký sinh trùng trong loài động vật. Đó là những con mọt nước …
  Quen thói ỷ lại vào người thì dù có tâm có lực cũng không dùng được mà dùng cũng chẳng được lâu, tâm tư tài lực ắt sẽ nhụt dần. Hơi khó khăn gian khổ là rên rỉ, than vãn, uất ức bó tay chịu chết.
   Hỏi vì sao không cải lương nói lệnh trên chưa thay đổi.
    Hỏi vì sao không học tập, nói không có tài năng.
   Như thế thì xã hội ngày một suy, nước làm sao mạnh được ?

                                                                                                                            Quốc dân độc bản1907
Không có chí viễn du
     Ái quần (1) bắt đầu tất phải yêu gia đình làng xóm trước. Nhưng ở đời, những người  lưu luyến gia đình làng xóm, bụng họ không nghĩ gì ngoài bát gạo hạt muối, chân không hề bước đi đâu một bước. Xa gia đình làng xóm trăm dặm là nước mắt đã ướt áo, ra khỏi ngõ mười ngày là sốt ruột muốn về.
     Chí thú (2) của họ tất nhiên thấp hèn, kiến văn (3) của họ tất nhiên thô lậu, xã hội trông mong gì ở họ được nữa.
   … Khi châu Mỹ chưa ai biết, người châu Âu  cứ sang khai phá, xây nhà dựng cửa cho con cháu. Còn dân ta thì cho rằng “xảy nhà ra thất nghiệp”  nên không có chí viễn du. Không lấy làm lạ trí thức không mở mang, đời sống không đầy đủ, Tổ quốc lâm vào cảnh nguy vong mà không hay biết.

(1) yêu đồng bào đồng loại
(2) ý chí và lạc thú ( niềm vui)
(3) Kinh nghiệm và học thức
Quốc dân độc bản 1907

 Xa lạ với chuyện phiêu lưu
     Người Âu trọng du lịch, xem thường hiểm trở gian nan, đi thám hiểm Băng Dương, đi vòng quanh địa cầu, đều là những việc thường thấy.
     Nước ta có thế không?
     Lìa nhà mươi dặm đã bùi ngùi những mưa gió hoa vàng!  
     Ở lữ thứ (1) vài năm đã than thở quan hà đầu bạc(2)!
     Nói gì đến Xiêm La, Miến Điện, Nam Chưởng, Cao Miên không ai chịu đặt chân tới; nhưng ngay đến Trung Hoa đối với ta vẫn là chỗ cùng tộc loại, cùng đạo giáo, cùng lễ giáo văn học, cho đến phương tiện giao tế, cái gì cũng giống nhau, thế mà người Tàu thì ở nhan nhản khắp nơi kinh kỳ đô hội bên ta, còn người nước ta thì chưa một ai đến thành Ngũ Dương (3) cả.

(1)nhà trọ, chỗ xa lạ
(2)quan hà: cửa ải và sông; quan hà đầu bạc chỉ vất vả mà người đi xa phải chịu khiến người ta già đi
(3) thành Ngũ Dương đây chỉ Quảng Châu, thủ phủ Quảng Đông, chứ không phải tỉnh Quảng Đông nói chung như Đặng Thai Mai đã chú .

Văn minh tân học sách, 1908
Căn tính nô lệ, run sợ trước cái mới
     Kìa những kẻ ham mê đàn sáo, đầu hồ (1), bài lá, cờ tướng, đố thơ, đánh chữ, số tướng, địa lý, phù thuỷ ngày ngày dốc cả trí khôn vào những thứ vô dụng, sống say chết mộng, chả kể làm gì.
     Những hạng cao hơn, đỗ đạt lên một tí được cái tiếng quèn đã vội khủng khỉnh ta đây kẻ cả, tự xưng là bậc giữ gìn thế đạo (2), ngày ngày khoe câu văn hay, khư khư ngồi giữ những thuyết hủ lậu, khinh bỉ hết thảy học mới văn minh.
      Hạng kém hơn nữa thì chỉ nghe có vấn đề thăng quan lên mấy bực cất nhắc mấy người, chứ không hề biết đến vấn đề nào khác.
       Có một ông nào đã nói với các bạn hậu tiến (3): “Các thày muốn ra làm quan, thì phải cẩn thận, đừng đọc sách mới, xem báo mới”.
       Ôi, nếu không biết đến sách báo mới thì thôi, chớ đã biết đến mà lại bưng bít che lấp đi khiến cho không nghe không thấy chuyện gì, để tự mình lại củng cố một căn tính nô lệ, nhân cách như thế thiệt nên lấy làm đau đớn!

 (1) một loại trò chơi của người xưa, ném một cái thẻ xuống một miệng trống rồi tính điểm, được Đại Nam quốc âm tự vị miêu tả là “một cuộc chơi lịch sự “
(2) đạo lý ở đời
(3) hâụ tiến đây chỉ có nghĩa lớp người thuộc thế hệ sau, chứ không phải người kém cỏi.

    Văn minh tân học sách,1908

Mải cúng bái quên cả
trách nhiệm xã hội
    Trong dân gian, phần nhiều hễ có công sai đến thúc giục thuế khoá thì cả hương hào lý dịch cũng lánh mặt. Thế mà ngày cúng thần thì không thiếu mặt nào cả.
      Có những gia đình không được khá giả, qua một kỳ cúng thần mang nợ suốt đời.
      Có người còn phải bỏ xứ đi phiêu tán.
     Thế mà họ không hề oán trách chuyện thần thánh phiền phức, lại đi oán trách sưu cao thuế nặng.

 Nguyễn Trường Tộ
 Tám việc cần làm gấp,1867

Không thiết việc đời
    Dân ta xưa nay chỉ quen sống “sau lũy tre xanh ‘, không thạo cách hội họp vả lại về tinh thần lại hay có tính cẩu thả. Sống được là may, học hành mà làm gì … đó là những câu họ thường trả lời cho ta khi ta khuyên họ nên học cho biết.
 Ngô Tất Tố
 Thời vụ, 1938
Chống đối tự phát
          Nước ta là một nước canh nông, đối với công nghệ  không những không khuyến khích mà lại còn áp chế. Theo sách Lịch triều hiến chương, đời Lê Dụ Tôn đặt lệ trưng thu hoành lạm (1) khiến nhiều nhà nghề không kham nổi mà đành bỏ nghiệp. “Như nhà nước đòi sơn thì dân chặt cây đi, nhà nước đòi vải lụa thì dân phá khung dệt, đòi gỗ thì dân quăng búa rìu, đòi tôm cá thì dân xé lưới “.

     (1 ) thu mua quá mức
                                                                                                             Đào Duy Anh
                                                                         Việt nam văn hoá sử cương,1938

 Đi đâu cũng lo quay về  làng  
   Dân trí hẹp hòi, ở ta nhiều người học hành chẳng qua mong lấy thi đỗ làm quan cho làng cho họ được nhờ.
    Công nghệ buôn bán thường đợi khách đến tận làng mà mua những đồ chế hoá (1). Người bất đắc dĩ phải đi xa cầu thực (2), hồ (3) kiếm được đồng tiền dư, trước hết phải lo nghĩ tới việc dựng cái nhà thờ, tậu vài ba mẫu ruộng ở quê quán  mình.
     Nói việc nhỏ nhặt như người đi làm công làm việc, nhiều kẻ vì nghĩa làng nước  mà quên đến cả nghĩa doanh sinh (4), chỗ  cao lương bổng không cầu, mà cầu lấy nơi ít tiền nhưng được tư án quán, tức có tên về làng về nước;
       kẻ  bán buôn nơi thành thị hoặc kẻ có tài chế hoá ra được thứ hàng gì khéo, vị yêu nghệ (5) mà chuyên nghệ thì ít,  song vị muốn tăng công để lấy chút danh mệnh  để đem mặt về ngẩng nơi đình đám thì nhiều,  cho nên lòng  ao ước nhỏ nhen  được thoả là không lo gì đến nghệ nữa.
(1)   làm ra
(2)   kiếm ăn
(3)   những mong, may ra
(4)   tìm cách sinh nhai
(5)     vị  nay đọc là , vị yêu nghệ thì ngày nay nói vì yêu nghề     
                                                                                                                                           Nguyễn Văn Vĩnh
                                          Chỉnh đốn lại cách cai trị dân xã, Đông  dương tạp chí,1914

Ngoài  làng xã không biết gì đến nước nhà đến thế giới
    Tục nước mình thường hay thiên trọng ở chốn hương thôn, quanh năm suốt tháng lẩn quẩn ở trong làng, chiếm được một chỗ ngồi nơi hương đảng (1) đã lấy làm vinh dự, tranh nhau làm ông phó, tranh nhau làm ông xã, tranh nhau ăn trên, tranh nhau ngồi cao, chửi mắng nhau, đánh đập nhau, kiện tụng nhau.
     Cái câu “Hương đảng tiểu triều đình” cùng “Một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp” luôn luôn ở cửa miệng.
      Có nhiều người hết cơ hết nghiệp vì một việc tức khí nơi hương thôn.
      Có nhiều người khánh kiệt gia tài vì một bữa hương ẩm (2).
      Ngoài cái làng ra không còn biết đến nước nhà là gì, thế giới là gì.
      Vì vậy mà tư tưởng cục cằn, kiến văn chật hẹp. Mấy dãy tre nơi đầu làng đã là cái khám nhốt người ta rồi. Không những không có người nào ra ngoại quốc học tập làm ăn, mà ngay đến trong nước, mỗi tỉnh mỗi xứ cũng coi như một thế giới riêng.
(1)   làng xóm
(2)cuộc ăn uống mời gần như cả làng
 Trần Huy Liệu
 Một bầu tâm sự, 1927
Tình yêu làng nước cản trở tiến bộ
     Cái xã hội nhỏ ấy có thể là một sự trở ngại lớn cho tiến bộ.
       Vì làng An Nam  xưa là một xã hội thống nhất về chính trị  cũng như về tôn giáo nên một số đông dân làng chỉ có cái quan niệm với làng mà thôi. Họ chỉ biết có luỹ tre xanh có đình làng của họ, ngoài ra đều là người dưng nước lã cả, không có gì liên  lạc với họ hết.
      Những chuyện tranh nhau đánh nhau giữa hai làng An Nam xưa thường có xảy ra. Tình yêu người đồng bào bị cái tình yêu người cùng làng làm phai lạt, đó là cái hại lớn.
    Sự liên lạc quá mật thiết giữa làng và dân làng còn là sự trở ngại cho công cuộc di dân, cho sự thông thương, cho sự tiến bộ.
    Đi xa tức là bỏ làng, và bỏ làng đối với  người xưa là một điều xấu, một sự cực nhục!
Hoàng Đạo
                                                                           Làng xã, báo  Ngày Nay, 1940

Ương ngạnh, hoài nghi, khó dìu dắt  
     Trước hết nông dân ta ngày nay (bài này viết tháng hai 1945  ---  VTN chú )  đều còn dốt nát.
      Bởi dốt nên thủ cựu mà thủ cựu một cách bướng bỉnh. Bao nhiêu điều gì mới lạ khác với thói thường, với sự quen dùng, họ đều coi như không tốt và không bao giờ có ý tò mò muốn dùng.
     Đại đa số chỉ sống lần hồi từng ngày, nên họ không hề có những sự trông  xa, hoặc lâu dài và phiền phức rắc rối.
       Họ cần những hoa lợi mau chóng chắc chắn và dễ dàng, dẫu rằng ít ỏi.
       Họ nhận thấy ruộng thiếu phân bón nhưng họ chẳng biết làm thế nào cho có nhiều phân. Vì hình như họ cho sự thiếu thốn ấy là dĩ nhiên.
       Họ nghiệm thấy những giống thóc họ thường cấy là không cứng cây, không chịu được nước ngập, v.v.. nhưng họ chẳng muốn tìm các giống tốt hơn và giá thử có tìm thấy họ cũng không dám cấy thí nghiệm.
       Họ cũng từng biết nghĩ  rằng nếu rất nhiều người họp lại  chung công của để đắp một khúc đê, xây vài va cửa cống thì có lẽ giữ được nước mưa để cả một cánh đồng khô khan  trở nên chan hoà nước và cây cối tươi tốt.
        Nhưng họ cũng lại tin rằng  đó là một sự chẳng bao giờ nên dám làm, vì chắc đâu đã được lợi. Vả lại công việc khó khăn và lâu dài lắm. Thà rằng chẳng nghĩ đến làm còn hơn (!)
         Dốt nát, thủ cựu, nghèo, ưa thực tế, hay ngờ vực nhút nhát, mọi nhẽ ấy đã tạo thành những  người nông dân khó hiểu, khó dìu dắt và khiến cho người nào nông nổi ương tính phải bực mình, có khi đến phải cáu phải ghét.                                                                     
Thảo Am tức Nghiêm Xuân Yêm   
                                                Nông dân mới trong nghề nông xứ ta Thanh Nghị, 1945


Đám tang những người được "sống thêm"

(Tin tuc) - Gọi là "đám tang muộn" bởi sau mấy năm từ ngày trút hơi thở cuối cùng, nay họ mới trở về với cát bụi. Muộn nhưng cộng thêm thật nhiều điều tốt đẹp: họ đã sống thêm, cống hiến thêm cho cuộc đời bằng chính thân xác mình.

Người Việt và ý thức công dân, ý thức xã hội (Phần 1)




Trích từ chuyên mục
 Người xưa cảnh tỉnh
đã in trên Thể thao và văn hóa 2005-2007
Các đầu đề nhỏ và chú thích là của người biên soạn

Bảo thủ, dựa dẫm, cầu an
       Trải qua các đời dân ta  chịu sự cai trị của vua quan, không có thể dùng tâm và mưu cho nước, nước tự nó sống còn. Trên có vua hiền tướng giỏi thì tạm thời yên ổn. Bất hạnh mà không có vua hiền tướng giỏi thì cả nước loạn ly, nhân dân lầm than.

Tại sao không thu hút được trí thức Việt kiều?


Xin giới thiệu bài trả lời phỏng vấn dưới đây của Gs Nguyễn Đăng Hưng về việc thu hút Việt kiều. Anh Hưng nổi tiếng là một người nói thẳng, nói thật, nên những ý kiến và lí giải của anh trong bài này đọc cũng nhức nhối. Theo anh Hưng thì lí do chính cho tình trạng trống vắng của Việt kiều trong khoa học Việt Nam là vì Nhà nước (và Đảng CSVN) không tin vào họ. Cố nhiên, còn nhiều lí do khác nữa, nhưng lí do chính mà anh Hưng đưa ra rất đáng suy nghĩ …

Chánh Phủ phớt lờ cảnh báo Harvard?


Cuốn ‘cẩm nang’ cho chiến lược phát triển Việt Nam kèm cảnh báo về hậu quả của đường lối hiện tại của Việt Nam mà các giáo sư Havard trao tận tay Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đến nay vẫn bị bỏ qua và không được công bố trước công chúng.

Chuyện nhỏ và chuyện lớn của nền kinh tế Việt



"Nền kinh tế thị trường đặt cơ sở trên niềm tin. Khi niềm tin không còn, tôi nghĩ nền kinh tế chỉ huy và bao cấp có thể thích hợp hơn cho xã hội. Chúng ta không cần thuốc men gì cho một con bệnh đã tuyệt vọng"

Các “ông trùm” công nghệ hiện nay có gì khác so với những “ông trùm” tư bản trong quá khứ?

Các “ông trùm” công nghệ hiện nay – những nhân vật quyền lực và giàu có nhất đang điều hành các công ty máy tính và Internet lớn nhất thế giới – có gì khác so với những “ông trùm” tư bản trong quá khứ?

Nghiên cứu khoa học: có cần công bố?

Lời tựa: Tiếp theo bài viết về Việt Nam không có bằng sáng chế nào đăng kí ở Mỹ trong năm 2011, TS Lê Văn Út có thêm một bài viết rất hay với nhiều ý kiến của các nhà khoa học Việt Nam trên thế giới.


Đánh giá thành tựu khoa học
Việc thống nhất một thước đo chung để đánh giá nền khoa học của các nước đôi khi là vấn đề gây tranh cãi, hoặc cố tình tranh cãi nhằm phớt lờ xu hướng tiến bộ của nhân loại.

Luyện đá

"“I fear not the man who has practiced 10,000 kicks once, but I fear the man who has practiced one kick 10,000 times.” "

Những hỏa mù trong canh bạc


"Cái giá phải trả là sự khốn đốn của mọi người ngoài cuộc."....
Gần đây tôi từ chối không nhận làm diễn giả cho nhiều hội thảo về tài chánh hay kinh tế vì tôi nghĩ rằng các thân hữu trong đám khán thính giả có lẽ biết nhiều hơn tôi về thực trạng hàng ngày của nền kinh tế xứ này. Họ phải đối diện với sự thật và phải tìm giải pháp cụ thể cho cá nhân, nhân viên và khách hàng; vài lý thuyết hay vài câu khích lệ không giúp họ được gì. Trong khi đó, đám chuyên gia trên tháp ngà như tôi thì lại tùy thuộc vào những số liệu vô cùng mâu thuẫn của nhiều cơ quan công và tư để phân tích và tìm kết luận. Rác đầu vào, rác đầu ra. Dị ứng với rác, tôi nghĩ im lặng là thái độ hợp thời.

Góc nhỏ bình yên


Blog của Alan ngày thứ tư 27/06/2012
Chúng ta đều có một góc nhỏ nào đó trong tâm hồn hay ngoài đời để về trú ẩn trong khi cuộc đời đi vào sóng gió. Ngôi nhà cũ ven sông khi lớn lên? Những ngọn đồi của cánh diều tuổi thơ? Một quán cà phê cạnh biển nhìn những cánh hải âu bay lượn? Một buổi nhạc thính phòng trầm lắng theo điệu ru? Một góc sân chùa vàng cánh lá thu? Một giáo đường im lìm trong sương tuyết? Vòng tay của mẹ, góc nhìn của cha? Nụ cười của con, môi hôn của người tình?

Yêu cho biết sao đêm dài…


"Tôi bâng khuâng, có lẽ anh ta đã không đợi nổi sau một đêm dài vô tận…."

Cách đây hơn 22 năm, sau sự cố Thiên An Môn, tôi ngồi tán gẫu với ba anh trí thức trẻ người Hoa ở một quán cà phê nhỏ đường Nam Kinh, trung tâm Thượng Hải. Đề tài sôi nổi là xã hội Trung Quốc sẽ biến đổi như thế nào và bao giờ thì “biến cố” này sẽ xẩy ra? Anh lạc quan nhất cho rẳng chỉ 2 năm nữa, TQ sẽ có một thể chế mới và nền kinh tế thị trường sẽ chủ đạo các nguồn tài lực của quốc gia. Anh khác thì bi quan, tiêu cực…cho rằng TQ sẽ không thay đổi cho đến khi Thế Chiến Thứ Ba xẩy ra và sau khi TQ mất 1/3 dân số. Anh còn lại theo đạo Trung Dung của cụ Khổng, nghĩ rằng quy trình thay đổi thể chế sẽ mất khoảng 20 năm với những bước nhỏ và chậm. Tôi chỉ ngồi cười không bình luận.

N-Box a big K wave

Toàn cảnh Lễ hội ô tô Goodwood 2012


[IMG]
Goodwood Festival of Speed là một trong những lễ hội văn hóa ô tô lớn nhất thế giới được tổ chức hàng năm tại Goodwood House, West Sussex, nước Anh. Do cái tên hơi dài nên người ta còn gọi tắt lễ hội này là FoS, thường thì FoS diễn ra vào khoảng cuối tháng 6 hoặc đầu tháng 7 và được lên lịch kĩ lưỡng để không bị trùng thời điểm với giải đua xe Công thức 1 (F1). Năm nào cũng vậy, Lễ hội Goodwood là nơi quy tụ của hàng loạt mẫu xe danh tiếng, từ những siêu xe hiện đại, xe đua, xe cổ cho đến cả mô tô hai bánh. Được biết, lễ hội năm nay đã thu hút hơn 185.000 người đến theo dõi.

Phỏng vấn kiểu ... Úc


Lời tựa:  Tiến sĩ Nguyễn Văn Tuấn luôn mang lại những bài viết sâu sắc về những vấn đề liên quan tới nghiên cứu khoa học. Qúa trình nghiên cứu bao gôm rất nhiều bước từ việc Tìm nguồn học bổng (Fund) rồi Xin Việc trong lĩnh vực khoa học; cho tới việc Công bố các bài báo  Bài viết này giúp chúng ta hiểu hơn về cách người Úc chọn lọc ra Fellow trong cộng đồng khoa học của mình. Chân thành cảm ơn tiến sĩ Tuấn
Hôm qua trang web lại bị tấn công và phải đóng cửa; hôm nay thì sống lại rồi, và có chuyện để chia sẻ. Thế là cuộc phỏng vấn quan trọng đã xong. Bây giờ thì mình có thể quay lại với công việc, chứ không bận tâm suốt ngày để đối phó với những câu hỏi hoặc vấn đề mà có khi mình không đoán trước hết được. Mỗi lần trải qua một cuộc phỏng vấn là mỗi lần có thêm kinh nghiệm để chia sẻ. Kinh nghiệm về phỏng vấn kiểu Úc.

Việt Nam không có bằng sáng chế nào đăng kí ở Mỹ trong năm 2011

Bài đã được đăng trên VietNamNet: “Hơn 9.000 giáo sư sao không có bằng sáng chế?“. Tít do phóng viên của VietNamNet giật. Số 9000 là bao gồm cả giáo sư và phó giáo sư; tuy nhiên, gọi chung “9000 giáo sư” cũng ok. Thông thường các nước người ta dùng danh xưng professor (giáo sư) cho cả ba hạng professor: assistant professor, associate professor, full professor.

Vĩnh biệt nhà thiết kế xe hơi huyền thoại Pininfarina


Lời tựa: "Ferdinand Porsche, Carroll Shelby và giờ là Sergio Pininfarina, những anh tài lần lượt từ giã thế giới"

Có thể nói năm 2012 là một năm buồn bã của ngành công nghiệp ô tô thế giới bởi không lâu sau sự ra đi của Ferdinand Porsche và Carroll Shelby thì chúng ta lại mất đi một nhà thiết kế tài ba nữa, đó là Sergio Pininfarina. Được biết, nhà thiết kế kiêm Chủ tịch danh dự Pininfarina Groupnày đã qua đời vào ngày hôm qua (3/7) ở tuổi 85 tại thành phố Turin, nước Ý.

Một người cha lý tưởng ???


Ngàn xưa, người ta đã hiểu, “thượng bất chính hạ tắc loạn”. Ngày nay, các bậc phụ mẫu của dân hay ngạc nhiên khi con cái và thần dân của mình ích kỷ, lười biếng, tham lam và lừa lọc nhiều quá. Có lẽ suốt ngày họ rao giảng, truyền đạo liên miên nên không có thì giờ nhìn lại “hành động” của mình? 

Học bổng du học Đài Loan, cách apply thành công

Với các bạn trẻ muốn đi du học nước ngoài, những năm gần đây, Đài Loan là một điểm đến nhiều triển vọng với rất nhiều thuận lợi về vị trí địa lý cũng như những nét văn hóa tương đồng với Việt Nam.
Để chuẩn bị hành trang du học Đài Loan, các bước chuẩn bị và quy trình cơ bản mà ai cũng phải trải qua cũng giống như phần lớn nội dung đã được liệt kê trong bài viết về cách săn học bổng này